Tiểu phẩm: Thần đèn và quan tham

2 năm trước 309
Chú thích ảnh

Những khi rảnh rỗi, quan ngắm nghía đồ cổ của mình với một niềm phẫn khích tưng bừng. Rồi quan cầm một cái chổi lông nhè nhẹ phất lên từng món đồ, dẫu cho không một hạt bụi nào dính trên đó.

Thế mà thời gian vừa qua, quan không còn tâm trạng nào dòm ngó đến đống đồ cổ có giá chừng hàng chục tỉ. Tâm trạng quan đang rối tựa tơ vò. “Năm nay là năm hạn của quan”, ông thầy bói có tiếng tăm ở thành phố này đầu năm bói cho quan một quẻ và phán vậy! Thực tình quan cũng lo. Rồi quan tính đến lễ lạt giải hạn. Duy tâm thì đi hết đền này phủ kia, sắm sửa cơ man nào lễ vật. Duy vật thì chạy cửa nhà anh A, anh B… tiền bạc giải ra như lá thu. Ấy vậy mà, hạn vẫn hạn. Đận này các cơ quan pháp luật “sờ gáy”, họ quay ông như “quay vịt”.

Bao nhiêu sai phạm trong làm ăn, bao nhiêu vụ ăn chia, bao nhiêu thất thoát tiền của của nhà nước, bao nhiêu phù phép biến đổi, hoán vị, đánh lộn sòng… cứ lần lượt bị họ bóc tách. Thoạt đầu quan định chơi bài “chối bay chối biến” nhưng rồi các bằng chứng cứ chống lại quan. Trong đó cái đống đồ cổ thứ tài sản khủng cũng là một thứ bằng chứng bất lợi. Thậm chí nhiều món đồ lại nằm trong các vụ án mất trộm của đền này, chùa kia, có cả món trước đây là tài sản của Bảo tàng.

Tối nọ, trong lúc bế tắc và hoang mang, bất chợt quan nhìn thấy cây đèn cổ trong đống cổ vật. Cái đèn này do một đệ tử mang đến biếu nhân dịp gì gi đấy. Hắn bảo; đây là cây đèn thần của Aladin để lại. Lúc ấy quan phì cười, và vui vẻ nhận, vì biết món đồ cổ quí giá, hơn nữa họa tiết hoa văn trên cây đèn được trang trí, điêu khắc tinh xảo. Thấy trên thân đèn có bụi, quan lấy tay quệt một cái... Ai ngờ... Một ông lão da dẻ hồng hào, râu tóc bạc phơ dài chấm đất... hiện lên, hai tay chắp trước ngực, cung kinh với quan: "Thưa chủ nhân, kẻ tôi tớ này là thần đèn, xin chịu sự sai khiến của Người!".

Bất chợt quan  nghĩ ngay đến tội tham nhũng của mình và hình phạt sắp tới của pháp luật. Quan kéo thần đèn lại gần rồi thì thào: "Ngươi hãy hóa phép để ta trở thành người trong sạch, không tì vết, không hề mẩy may có một tội lỗi gì cả. Tóm lại ngươi hãy biến ta thành một người tử tế!". Thần đèn cúi đầu, hô to:"Tuân lệnh!".

Sau đó thần đèn phồng mang trợn mắt, múa may quay cuồng làm phép. Liền mấy tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê thần đèn túa ra ròng ròng, nhưng xem ra không hiệu nghiệm. Đến khi quá mệt, thần đèn đành dừng lại, hổn hển thưa với quan: "Thưa chủ nhân, kẻ tôi tớ này mặc dù đã được tu luyện hàng ngàn năm, và đã có trong tay hàng vạn phép biến hóa thần thông... Nhưng ở trường hợp này kẻ tôi tớ cũng đành phải "botay.com" thôi ạ...".

Nghe vậy quan run rẩy hỏi:" Chả nhẽ thần thánh cũng chịu bất lực sao?". Thần đèn dõng dạc nói:  “Thưa chủ nhân, dù có là thánh thần thì cũng phải tuân thủ khuôn khổ, phép tắc, và dĩ nhiên cũng phải sống làm việc và tôn trọng, bình đẳng trước pháp luật. Tuy nhiên, ở trường hợp này, thần thánh cho phép có thể đổi chác được". Nghe thần đèn nói vậy mắt quan sáng quắc lên, quan vội vàng: “Đổi chác ư! Ô kê… Ô kê… Đổi gì cũng được, kể cả đống cổ vật kia ta cũng sẵn sàng đổi”.

Thần đèn chau mày, nheo mắt, sau đó thần đèn nghiêm nghị nói: “Bao nhiêu năm qua, lợi dụng chức quyền… chủ nhân đã tác oai tác quái, lộng hành ngang ngược bất chấp phép tắc làm ăn kiếm chác vô tội vạ, hối lộ cấp trên, ăn đút lót của cấp dưới, chạy chức chạy quyền, kết bè kết cánh tạo dựng nên nhóm lọi ích để bòn rút của công, vơ vét đầy túi tham. Bây giờ muốn trở lại thành người trong sạch, không tì vết... thì chỉ còn cách, quan tự nguyện nộp lại tài sản, tiền bạc  không phải do mồ hôi công sức làm ra và chấp nhận đi an dưỡng mươi năm trong nhà đá để học lại bài làm người tử tế!”.

Thần đèn vừa dứt lời mắt quan đã trợn ngược, mồm quan đã há hốc ra, nước bọt sùi đầy hai bên mép rồi quan ngã vật ra, giẫy đành đạch. 

Nguồn bài viết