Giữa những hoài niệm di truyền
Ngày ngủ vùi trong sắc hoa đa cảm
Giọt mưa xuân cọ vào cảm giác
Cọ vào ta lời nhắn nhủ thì thầm:
Đừng đánh mất thói quen
đặt chân về nắng ấm
Giữa những mới mẻ chưa được cắt nghĩa
Mùa xuân là quãng nghỉ bình yên
Những thô nhám xù xì gai góc
Bỗng nằm im trong lớp vỏ non xanh
Giữa đặc và rỗng
Trong từng kích cỡ không gian
Thấy mình sao thật bé nhỏ
ngay cả tán của ăng-ten tư duy đã xòe ra hết cỡ
May sao,
hồn vía của Tết xưa
thở trong từng lõi chữ
Mùa xuân mọc thêm chùm rễ mới
Đón những cơn mưa từng cười ngập cỏ
Ngày thản nhiên xanh
Giữa những mở phơi và khai lộ…
Lại bắt đầu một khởi động mới
Bằng những giấc mơ đã từng làm cháy bóng tối
để mọc lên một ánh sáng
vừa an yên, bình dị, sớm nay...