Chuyện vui: Lá đơn kỳ quặc

3 năm trước 645
Chú thích ảnhẢnh minh họa (Internet)

Thưa chú, có người gửi cho chú, người ấy bảo phải chuyển cho chú ngay ạ.

Tổng Giám đốc nhíu mày:

 - Là ai vậy?

 - Dạ thưa, người ấy là phụ nữ, hình như chị ấy là vợ của một cán bộ của Tổng công ty ạ.

- Thế à! – Tổng Giám đốc lẩm bẩm – Không biết có việc gì nhỉ?

Đợi cô thư ký ra ngoài, Tổng Giám đốc mới mở thư xem. Đó là một lá đơn chứ không phải thư. Lá đơn được đánh máy trên trên một tờ giấy A4, trình bày rõ ràng, sạch sẽ. Tổng Giám đốc ngoắc kính lên mũi:

 “ Kính gửi ông Tổng Giám đốc… Em tên là Nguyễn Thị Ngóng, em là vợ của anh Ngô Văn Chậm, hiện đang giữ chức vụ Phó phòng kinh doanh tổng hợp của Tổng công ty. Em mạnh dạn làm đơn này để trình bày và đề nghị với ông Tổng Giám đốc một việc như sau: Thưa ông, nhà em, tức là anh Ngô Văn Chậm luôn bảo rằng, trình độ chuyên môn cũng như các trình độ học vấn khác của anh ấy rất cao. Ở Tổng công ty, ngoài trình độ của Ban lãnh đạo ra thì không còn ai có trình độ cao như vậy.

Không những thế, nhà em còn luôn vỗ ngực huênh hoang, khoe khoang rằng, anh ấy là số 1. Em nghĩ hành động và nói năng như vậy chứng tỏ anh Chậm chồng em là người thiếu khiêm tốn, kiêu căng, kiêu ngạo, không coi trình độ, học vấn của đồng nghiệp ra cái gì. Những người như thế, theo em ông Tổng Giám đốc cần phải xem xét lại phẩm chất đạo đức của chồng em. Hàng ngày anh ấy ngủ dậy muộn, đi làm bao giờ cũng trễ hàng tiếng đồng hồ, em có nhắc nhở thì anh ấy quắc mắt lên, cục cằn bào: “Đi làm muộn đấy, nhưng đố ai làm gì được tôi!”.

Quả là con người ngông nghênh, “coi trời bằng vung”, chẳng còn biết phép tắc, kỷ cương, kỷ luật là cái gì nữa. Trong giờ làm việc anh ấy thường xuyên bỏ ra ngoài tụ tập bạn bè rủ nhau đi quán xá nhậu nhẹt rượu bia, hoặc cà phê, trà lá. Có ai nhắc nhở thì sừng cồ, gây gổ: “ Tôi thích thế… thì làm thế… ai làm gì được tôi nào!”  Thưa ông Tổng Giám đốc, em cho rằng một người không biết quý trọng thời gian, lạm dụng thời giờ làm việc để thỏa mãn những nhu cầu cá nhân, cần phải bị lên án, phê phán thẳng thừng. Chồng em lại còn có tính “trăng hoa”, quan hệ trai gái không minh bạch, nói trắng ra là quan hệ bất chính, như vậy là vi phạm luật hôn nhân và gia đình trắng trợn. Thưa ông Tổng Giám đốc, mới đây em còn phát hiện ra những biểu hiện bất thường trong làm ăn của anh Chậm.

Anh ấy cấu kết với những thành phần làm ăn không minh bạch, rồi trong làm ăn lại có biểu hiện phi pháp. Làm ăn phi pháp thì dứt khoát không thể tha thứ được có phải vậy không thưa ông… Em chỉ xin liệt kê một số tội lỗi như vậy của anh Ngô Văn Chậm chồng em, để báo cáo, mong ông chú ý xem xét rồi truy cứu trách nhiệm cho ngay nhà em một cái án kỷ luật. Hy vọng điều đó sớm xảy ra. Em chân thành cảm ơn ông Tổng Giám đốc.”

Ông Tổng Giám đốc không thể tin nổi, mình vừa đọc xong lá đơn tố cáo chồng của một người vợ? Ông buông ra một tiếng thở dài, rồi nghĩ; có lẽ vợ chồng tay Phó phòng kinh doanh Tổng hợp Ngô Văn Chậm có chuyện “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Dẫu sao cũng phải tìm cho ra nhẽ, ông cho gọi Ngô Văn Chậm lên gặp ngay. Anh ta vừa vào, chưa kịp ngồi, Tổng Giám đốc đã chìa lá ra trước mặt, nặng lời:

- Cậu ăn ở như thế nào mà lại để xảy ra chuyện tố cáo này?

Phó phòng Ngô Văn chậm run rẩy cầm lá đơn, đọc qua một lượt, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó vừa gãi gáy, vừa tủm tỉm:

- Thưa anh, mong anh thông cảm, vợ em là người đàn bà nông nổi. Cô ấy không biết kiên nhẫn đợi chờ, cái gì cũng sồn sồn lên chỉ muốn được đáp ứng nguyện vọng ngay. Chính vì quá sốt ruột mà cô ấy đã làm đơn này để tố cáo em.

Nghe Ngô Văn Chậm nói vậy, Tổng Giám đốc chau mày, lắc đầu:

- Thực tình tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả?

Phó phòng Ngô Văn Chậm, lại đưa tay gãi gáy, rồi rành rọt:

- Thưa anh… Bấy lâu nay, không riêng gì ở Tổng công ty ta, mà còn ở nhiều nơi khác, ngành khác… thường xuyên xảy ra trường hợp, một cán bộ nào đó nếu bị “Kỷ luật” thì y như rằng vị cán bộ ấy sẽ phải thuyên chuyển công tác, nhưng thường thì cái vị trí mới sẽ cao hơn cái chức vụ cũ. Đương nhiên sau kỷ luật vị ấy sẽ được hưởng thụ nhiều bổng lộc hơn. Thưa anh… Em ngồi cái ghế Phó cũng khá lâu rồi, mãi chẳng thấy bị “kỷ luật” gì, cho nên vợ em cô ấy mới khao khát có “kỷ luật” giáng xuống đầu em.

Đến đây Tổng Giám đốc chỉ còn biết vân vê cái cằm nhẵn thín.

Nguồn bài viết