Những cặp đôi hò hẹn bên sông với cảnh thiên nhiên bình an khi đông về - Ảnh: TỰ TRUNG
Em quen anh vào một ngày đông, dù hai đứa làm chung cơ quan đã hơn một năm. Bắt gặp anh bên nhà hàng xóm của bạn, em mới biết anh có nghề tay trái là vẽ thiết kế nhà. Cơn mưa phùn lất phất của ngày đông đã cầm chân anh và em ở quán cà phê.
Không biết trời xui đất khiến gì khiến anh dốc cạn nỗi lòng với em. Rằng lúc trước ba anh cản anh đi học vì học rồi cũng thất nghiệp. Anh cãi ba nên không được trợ cấp, phải tự làm thêm để nuôi giấc mơ con chữ.
Cô bé tiểu thư như em đã rơi nước mắt khi biết anh từng ngất xỉu ở công trường xây dựng, từng đói tới mức phải vào chùa xin cơm...
Trái tim em thổn thức và run rẩy có phải vì đã yêu? Mỗi ngày em lặng lẽ đặt lên bàn của anh gói xôi, ổ bánh mì. Em thiết tha được lấp đầy khoảng trống trong anh, mong anh được ấm áp...
Thỉnh thoảng em lại nhận được từ anh chiếc khăn choàng, quyển sách, bó hoa hồng còn vương sương sớm. Em tự nhủ rằng nếu không mạnh dạn, em sẽ vuột mất người đàn ông tốt. Sau tin nhắn tỏ tình của em, anh liền trả lời "anh yêu em".
Yêu anh rồi em rất sợ mất anh. Em muốn biết anh đi đâu, gặp những ai. Bắt gặp tin nhắn của anh với người cũ, tim em đau nhói. Em giận anh suốt cả tuần. Tình mình đã không còn đẹp và ấm nồng như trước. Nọc độc của cơn ghen khiến em chán chường.
Rồi một ngày, bắt gặp anh ở quán cà phê cùng người cũ, em quyết liệt và lạnh lùng chia tay anh. Em hủy kết bạn trên Facebook với anh, xóa số điện thoại, chuyển luôn chỗ làm. Em cứ ngỡ làm vậy sẽ xóa sạch hình bóng anh trong ký ức. Em luôn tự nhủ rằng anh không xứng đáng, đừng vương vấn nữa... Nhưng rồi em lại len lén vào Facebook của anh, xem anh dạo này thế nào, ổn không?
Từng mùa đông qua, lê thê buốt giá trong em một nỗi buồn. Em đã hiểu bấy lâu em chỉ muốn sở hữu anh, nhốt anh trong chiếc lồng chật hẹp. Và như thế không phải là yêu. Yêu là phải có cả thương, cả bao dung và tha thứ. Em không phải.
Một ngày mùa đông thứ ba kể từ lúc mình chia tay, chuông điện thoại reo, là số của anh. Em chăm chăm nhìn dãy số như người mộng du. Từng hồi chuông như những nhát búa gõ vào tim em. Em bật khóc. Liền đó là tin nhắn của anh: "Nghe điện thoại anh đi bé", "Giận ba năm cũng đủ rồi, mình bắt đầu lại được không em?".
Tin nhắn của anh em không trả lời nhưng một ngày mấy lượt, em mở lên xem. Em khóc rồi em cười. Em hiểu rằng cơn bão trong em vẫn chưa yên. Mà yêu là cặp bến bờ bình yên chứ không phải giương buồm ra khơi trong cơn dông gió...
Sáng nay đông về rồi. Em mỉm cười dịu dàng bấm số của anh. Lòng em giờ đã bình yên rồi. Em biết phải yêu anh thế nào để mình không mất nhau lần nữa. Sau đông, xuân ấm rồi sẽ về.