'Tôi cởi bỏ mặc cảm, để phụ nữ khác thấy sự tự tin của mình'

2 năm trước 230
Tôi cởi bỏ mặc cảm, để phụ nữ khác thấy sự tự tin của mình - Ảnh 1.

Trần Trà My - Ảnh: THÁI PHIÊN

Ngày bé ba tôi đã từng mua về một bức ảnh người mẹ khỏa thân đang ngồi cho con bú. Đó là bức ảnh của Thái Lan thì phải.

Trông nó rất đẹp (đối với cá nhân tôi và ba tôi đều nghĩ vậy), còn với nhiều người là sự phản đối, thậm chí có người cho là dung tục khi mua bức tranh này về treo trong nhà.

Làm đàn bà là khổ?

Hằng ngày tôi đều nhìn ngắm bức tranh đó và đối với tôi mỗi lần ngắm tôi lại thấy một vẻ đẹp khác nhau. Có khi là vẻ đẹp thiêng liêng về tình mẫu tử của người mẹ và con, có khi là vẻ đẹp mềm mại của các đường cong mà tạo hóa ban cho người phụ nữ.

Nước da trắng, ngực căng tròn, vòng eo con kiến, hai bên mông huyền bí. Và rồi đứa trẻ non nớt trong tôi luôn hiện ra câu hỏi tại sao những người phụ nữ quanh mình suốt ngày truyền tai nhau câu nói: "Làm đàn bà là khổ?".

Thậm chí, năm tôi 12 tuổi, cơ thể bắt đầu dậy thì, tôi không được sự vui mừng từ mẹ hay những người phụ nữ quanh mình về niềm hạnh phúc khi thấy đứa con gái ấy cũng phát triển bình thường như các đứa bé gái bình thường khác.

Rất nhiều lần tôi đã âm thầm khóc một mình khi vô tình nghe được những tiếng xì xào của mọi người dành cho mình. Họ ái ngại cho tương lai u ám của tôi sau này và lo lắng cho những vấn đề liên quan đến phụ nữ tôi sẽ xoay xở ra sao với một thân hình khó khăn như vậy.

Có những ngày tôi đã khóc sưng mắt, rồi ngước lên nhìn bức tranh khỏa thân đang treo trên tường kia. Tôi tự hỏi liệu sau này mình có thể có được những chức năng của một người phụ nữ như làm vợ, làm mẹ được hay không?

Rồi sau này cơ thể tôi có được đẹp như vậy không? Hay phải cam chịu một cuộc sống của một bà cô già ngồi nơi xó nhà, như một vài hình ảnh tôi đã thấy ở đôi ba người phụ nữ khuyết tật sống gần mình?

Thi thoảng ba tôi hay mua vài cuốn tạp chí về phụ nữ hay về hạnh phúc gia đình cho tôi đọc, cứ hễ vô tình thấy những bức tranh hay ảnh khỏa thân là tôi thích nhìn ngắm lắm. Mà những cái tên tác giả chuyên chụp ảnh khỏa thân có tên tuổi ở Việt Nam tôi biết, nhưng một đứa ở tỉnh lẻ quê mùa như tôi chẳng dám mơ được gặp họ.

Song tôi vẫn tìm đọc và ngắm nghía các tác phẩm của họ qua các trang báo. Tâm hồn tôi vốn mơ mộng và yêu cái đẹp từ nhỏ, thành ra ngắm nghía những tác phẩm bị nhiều người cho là không phù hợp với thuần phong mỹ tục của Á Đông, với tôi nó rất bình thường vì nó đơn giản chỉ là một tác phẩm nghệ thuật.

Từ đó tôi hay nghĩ đến khung cảnh có khi nào sau này mình cũng dũng cảm chụp một bức ảnh khỏa thân để lưu lại thời thanh xuân con gái không nhỉ?

Thay đổi nhận thức

Bước ra đời sống tự lập, tôi đi nhiều nơi, gặp được nhiều người trong xã hội để lắng nghe những câu chuyện của họ, đặc biệt là chị em nữ giới. Tôi dành rất nhiều thời gian ngồi nghe những tâm sự về cuộc đời họ. Có những người nữ tuổi đã xế chiều đã hỏi tôi rằng: "Cô hỏi thật con nhé, con đã được ai hôn chưa?".

Tôi rất thoải mái trả lời: "Rồi chứ cô. Nó là chuyện hiển nhiên giữa nam và nữ nếu hai người thích nhau...". Vậy là cô đã tròn xoe mắt nhìn tôi và bảo: "Vậy là con dũng cảm hơn cô. Vì ngày xưa ngay cả việc nắm tay người đàn ông mình thích cô cũng không dám".

Hằng ngày tôi được nghe rất nhiều tâm sự xong rồi họ sẽ hỏi tôi rằng làm sao để có được sự tự tin, sự dũng cảm và một thần thái như tôi đang có. Bởi có những phụ nữ ngay cả việc đơn giản như mua một cây son đỏ tươi đánh lên môi cũng không dám, vì sợ người ta đánh giá mình này nọ. Mặc một cái váy hai dây ra đường cũng ngại dù rất thích.

Hay cao hơn nữa là dũng cảm từ bỏ công việc hiện tại để chạy theo đam mê của mình cũng không dám. Ngay cả việc vô cùng đơn giản là lựa chọn một loại sữa rửa mặt phù hợp với da mình họ cũng không biết cách làm. Các yếu tố trên cộng lại đã khiến không ít phụ nữ gặp rắc rối trong chuyện yêu đương và xây dựng hạnh phúc gia đình.

Từ những câu chuyện xảy ra quanh mình đã giúp tôi thay đổi nhận thức và tự nhủ mình phải sống khác đi và cố gắng xóa đi một số tư tưởng ngay từ bé đã bị mẹ mình hay bà mình gieo vào đầu. Bởi đến khi cơ thể rệu rã vì tuổi già, lúc đó quay về hồi tưởng lại thời thanh xuân thì mình sẽ bớt tặc lưỡi mà nói hai từ "giá như".

Tôi cởi bỏ mặc cảm, để phụ nữ khác thấy sự tự tin của mình - Ảnh 2.

Trần Trà My - Ảnh: THÁI PHIÊN

"Tôi bình thường"

Khi tôi tìm đến anh Thái Phiên để chia sẻ ý tưởng muốn thực hiện bộ ảnh nude, anh ấy đã ba lần hỏi tôi một câu hỏi: "Em có muốn che mặt không? Rồi liệu tung ra bộ ảnh em có chịu được điều tiếng không?".

Tôi đã hỏi lại rằng: "Tại sao phải che hả anh? Còn dư luận là việc của họ". Quả thật đây là lần đầu tiên trong cuộc đời làm nghề của anh ấy phải đối diện với cô người mẫu 6 chân không hề có những đường cong quyến rũ trên cơ thể cho anh khai thác. Anh đã căng não đến mức có những khoảnh khắc giải lao vẫn còn thần người ra căng thẳng.

Trong suốt hơn hai giờ đồng hồ chụp tôi luôn nói "Em không ngại anh nhé!" để trấn an tinh thần cho anh, chứ không phải anh là người trấn an tinh thần cho người mẫu lúc chụp. Và trong quá trình chỉnh sửa hình ảnh đã có những ngày anh ấy không được khỏe.

Quả thật trong con mắt của người đời thì những ai làm nghề chụp ảnh nude thường sẽ là người đàn ông phóng khoáng, bụi bặm và có cái gì đó thiếu tử tế. Đó cũng là lý do trong suốt quá trình hơn 30 năm làm nghề của người nghệ sĩ này đã phải gánh chịu không ít thị phi.

Còn trước mắt tôi là một nhiếp ảnh gia Thái Phiên rất khiêm tốn, chỉn chu, đúng giờ và cực kỳ tôn trọng phụ nữ. Thậm chí đôi khi tôi hay chọc lại anh bảo sao trông anh hiền lành, không như trong trí tưởng tượng của tôi.

Khi post bộ ảnh lên trang Facebook cá nhân, tôi đã nhận được rất nhiều câu hỏi đại loại như sao lại mạnh dạn táo bạo đến như vậy? Không sợ dư luận ném đá sao? Thú thật nếu nói tôi không sợ là không đúng sự thật.

Nhưng đứng giữa nỗi sợ và đứng giữa viễn cảnh hối hận lúc về già khi hồi tưởng lại quá khứ buồn tẻ thì với tôi đó thật sự mới là điều đáng sợ nhất. Tôi chỉ đang cởi bỏ sự mặc cảm của mình để cho rất nhiều người phụ nữ khác nhìn thấy sự tự tin của mình, để biết đâu họ bớt kêu than làm đàn bà là khổ.

Bản thân tôi luôn tin rằng nếu mình yêu được bản thân mình thì sẽ tìm thấy được người đàn ông biết nâng niu trân trọng cuộc đời mình.

Tôi lựa chọn một cuộc sống với nhiều trải nghiệm phong phú, dù có nhiều lúc tôi đớn đau thất bại cũng chấp nhận. Vì tất cả cũng chỉ là trải nghiệm chứ không phải là rào cản. Và nếu có kiếp sau chắc chắn tôi cũng muốn làm phụ nữ.

Tại đơn giản mỗi sáng thức dậy, mở ngăn tủ trang điểm ra và lựa chọn cho mình một màu son ưng ý, cũng đủ làm tôi vui cả ngày. Hay xịt lên người mùi nước hoa yêu thích là tâm trạng tôi đã muốn nhảy múa lên rồi.

Vì đời cứ tạo ra niềm vui là tự khắc có được năng lượng sống và sự dũng cảm bước đi.

Tôi cởi bỏ mặc cảm, để phụ nữ khác thấy sự tự tin của mình - Ảnh 3.

Học cách vượt lên số phận

Dù hai chân, bốn chân, sáu chân thì cũng chỉ có duy nhất cuộc đời để sống. Thử cởi bỏ hết những định kiến sẽ cho ta thấy ai ai rồi cũng phải học cách vượt lên số phận, vượt qua những nỗi đau chứ đâu phải chỉ riêng người khuyết tật...

'Trà My trên cát bỏng' tưới mầm tử tế

TTO - Trà My hôm nay không đi trên cát bỏng, mà đi về trên những con đường ở TP.HCM, những chuyến xe, chuyến bay liên tỉnh khắp Việt Nam.

Nguồn bài viết