Tình người nơi tuyến đầu chống dịch: 'Nghẹn lòng đôi bàn tay nhăn rộp em tôi'

3 năm trước 250


 Nghẹn lòng đôi bàn tay nhăn rộp em tôi - Ảnh 1.

Với đôi bàn tay nhăn rộp, em đã lao vào tâm dịch giúp bao người chống chọi trước lưỡi hái tử thần - Ảnh: H.D.

Em gửi tôi bức ảnh đôi bàn tay nhăn rộp của mình vào thời khắc cuối ngày khi được tháo găng tay y tế. Em nhắn: "Tay em chiều nay nè. Rã rời".

Tôi nhìn đôi bàn tay khô khốc móp méo, liên tưởng cả ngày dài em cùng đội tình nguyện chạy đôn chạy đáo lấy mẫu, hỗ trợ tiêm chủng trong bộ đồ bảo hộ rộng thùng thình dưới tiết trời nóng nực như lò hỏa thiêu. Đôi bàn tay sát khuẩn thường xuyên khô đến sắp nẻ ra, khi đeo vào đôi găng tay cao su chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi, vẫn không phút nào ngơi tay để thấm cho khô, lòng nghèn nghẹn.

Tôi biết những ngày này, cả nước đang gồng mình chung tay chống dịch. Tôi cũng biết đang có hàng triệu triệu con người Việt đang hành động, thầm lặng hy sinh cho sứ mạng phòng chống giặc COVID-19 để bảo vệ sự an toàn và bình yên cho mọi người dân trên đất nước này.

Em cũng như họ, một chiến binh lặng lẽ giữa những gương mặt được giấu trong bộ đồ bảo hộ cùng lớp khẩu trang dày. Không ai biết em là ai. Không ai hỏi tên em. Nhưng có hề gì. Em vẫn nhiệt tình lấy sứ mệnh của riêng em để thực hiện công việc.

Là sinh viên năm cuối khoa y học cổ truyền - Trường ĐH Y dược TPHCM, em chia sẻ mình đã kết thúc 6 năm học nghề thầy thuốc ở trường theo cách thật đặc biệt: "Vừa thi vừa đi chống dịch". Em bảo: "Chứ em ngứa nghề quá, không đi không được".

Những lúc có ít thời gian, em kể với tôi về một ngày làm việc của mình. Ngày em đi lẫy mẫu và hỗ trợ tiêm phòng, tối về nhận thêm nhiệm vụ trực tuyến chăm sóc F0 tại nhà.

Dưới tiết trời hanh khô, bộ quần áo bảo hộ như chiếc nồi xông hơi mà con nắng là chất đốt. Mồ hôi em tươm ra như tắm vẫn phải đứng tiếp nhận hướng dẫn từng lượt người một điền vào phiếu tiêm hoặc trực tiếp lấy mẫu từ 7h sáng đến 4h chiều mỗi ngày.

Vài lần gửi vội vàng mấy bức ảnh check-in để thông báo cho hội chị em đang nhận lệnh đến vùng nào, mới hay em bay như chim, ngày này ở TTYT Bình Tân nhưng hôm sau đã đến Nhà Bè, Củ Chi... Từng bức ảnh tự chụp chỉ mỗi đôi mắt được lộ ra nhưng đó là những bức ảnh đẹp nhất của em mà tôi từng biết.

Có những ngày bận rộn, em bỏ luôn cơm trưa vì mệt quá không ăn nổi. Ngày uống 2 lít nước nhưng đã vã hết theo tuyến mồ hôi nên chẳng buồn đi vệ sinh. Đều đặn hoạt động hết công suất, em gần như kiệt sức.

Thực hiện chiến dịch ở KCN lại càng ám ảnh hơn nữa. Nhà xưởng thì rộng, người thì đông, tất thảy đều ồn ào, lộn xộn, em phải cực kỳ kiên nhẫn. Không khí nhà máy vô cùng ngột ngạt, nóng hầm hập, mồ hôi cứ túa ra ròng rã từ đầu đến chân, vẫn phải nhẫn nại từng chút hoàn thành nhiệm vụ.

Trở về nhà với đôi chân không cảm giác, thể chất kiệt quệ, em có lúc định tạm ngưng việc chăm sóc F0 online vì quá tải sức lực bản thân. Nhưng những phản hồi tích cực của bệnh nhân cùng những lời cảm ơn chân tình của họ như níu chân người thầy thuốc.

Nay được tin bệnh nhân hơi lớn tuổi khoe: "Con ơi, hôm nay cô khỏe lắm, cô được xuất viện về rồi", mai lại nghe chị bầu tíu tít: "Em ơi, hai mẹ con chị vẫn khỏe, hôm nay ổn rồi, em bé trong bụng cũng khỏe nữa", đã tiếp thêm cho em nhiều động lực để đi tiếp con đường của mình.

Dù không kém phần vất vả, em vẫn không quên bày tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc tới những y bác sĩ đang trực tiếp ngày đêm túc trực gồng mình chống dịch và cả những bạn cùng lớp tận sát ngày thi vẫn mặc đồ bảo hộ lên đường. Em vẫn khiêm tốn nghĩ công việc của em vẫn chưa đáng kể là gì so với họ, nhưng đó cũng là lúc tôi biết em đang rất tự hào về nghề của mình.

Hiện tại, tình hình dịch bệnh ở TPHCM vẫn còn diễn biến phức tạp. Em và các bạn cùng đội ngũ y bác sĩ chắc chắn sẽ còn vất vả dài ngày. Nhưng tôi có niềm tin rất lớn rằng: Chỉ cần những người như em chưa gục ngã, toàn dân ta nhất định sẽ kiên cường.

Đại dịch càn qua đã cuốn đi nhiều thứ nhưng cũng là dịp để mỗi người nhìn lại để trân trọng những điều quý giá quanh mình. Nhìn lại để biết sống vì nhau bằng ý thức và hành động. Nhìn lại để thêm tự hào về đất nước và con người xứ này.

Một đất nước mà "không bỏ ai lại phía sau", có đội ngũ y bác sĩ vắt chân lên đầu hết lòng chăm sóc, điều trị hồi phục sức khỏe cho bệnh nhân. Một đất nước luôn nêu cao "tình dân tộc, nghĩa đồng bào", "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" với những cánh tay hậu phương luôn sẵn sàng hỗ trợ, đỡ nâng.

Những ngày này dù có xót xa vì mất mát của đồng bào mình, nhưng suy nghĩ lại, tôi tự hào về Việt Nam - một đất nước giàu nhân nghĩa. Và, trong đó có tôi - những chiến sĩ áo trắng lặng thầm đã góp công sức của mình để "có bão dông mới sáng danh tùng bách".

 Nghẹn lòng đôi bàn tay nhăn rộp em tôi - Ảnh 2.
 Những dòng tin nhắn cuối cùng...Tình người nơi tuyến đầu phòng chống dịch: Những dòng tin nhắn cuối cùng...

TTO - Trước khi chuyển bệnh nhân không qua khỏi do COVID-19 đi an táng thì chiếc điện thoại iPhone xanh rêu của bệnh nhân sáng màn hình. Ai đã nhắn gì cho người xấu số? Một bác sĩ trẻ đã không cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh này.

Nguồn bài viết